TẤM GƯƠNG NGHÈO VƯỢT KHÓ
- Thứ ba - 22/02/2022 07:21
- In ra
- Đóng cửa sổ này
TẤM GƯƠNG NGHÈO VƯỢT KHÓ
Em Giàng Thị Hoa, học sinh lớp 1A3, Trường PTDTBT TH –THCS Tân Lập xã Háng Lìa là một cô học trò nhỏ nhắn, xinh xắn. Hoa cũng là một học sinh nghèo vượt khó, nhà em ở bản Huổi Sông, xã Háng Lìa, huyện Điện Biên Đông, tỉnh Điện Biên. Khi đến trường em Hoa coi thầy là bố, cô là mẹ, bạn bè là anh, chị em ruột.
Em Hoa là một học sinh ngoan, chăm học, ít nói, nhưng nhận thức nhanh , được thầy giao trọng trách là lớp phó của lớp 1A3. Em Hoa có mái tóc đen óng ả, mỗi sáng sớm hay buổi chiều được thầy chải tóc cho Hoa, hướng dẫn tắm và giặt, chủ yếu thầy giặt cho nhiều. Vì xa nhà, xa bố mẹ đôi khi Hoa tự làm công việc như người lớn: Tự vệ sinh cá nhân, giặt quần áo mỏng, còn áo khoác to thì thầy giặt hộ.
Em Giàng Thị Hoa, học sinh lớp 1A3, Trường PTDTBT TH –THCS Tân Lập xã Háng Lìa là một cô học trò nhỏ nhắn, xinh xắn. Hoa cũng là một học sinh nghèo vượt khó, nhà em ở bản Huổi Sông, xã Háng Lìa, huyện Điện Biên Đông, tỉnh Điện Biên. Khi đến trường em Hoa coi thầy là bố, cô là mẹ, bạn bè là anh, chị em ruột.
Em Hoa là một học sinh ngoan, chăm học, ít nói, nhưng nhận thức nhanh , được thầy giao trọng trách là lớp phó của lớp 1A3. Em Hoa có mái tóc đen óng ả, mỗi sáng sớm hay buổi chiều được thầy chải tóc cho Hoa, hướng dẫn tắm và giặt, chủ yếu thầy giặt cho nhiều. Vì xa nhà, xa bố mẹ đôi khi Hoa tự làm công việc như người lớn: Tự vệ sinh cá nhân, giặt quần áo mỏng, còn áo khoác to thì thầy giặt hộ.
TẤM GƯƠNG NGHÈO VƯỢT KHÓ
Em Giàng Thị Hoa, học sinh lớp 1A3, Trường PTDTBT TH –THCS Tân Lập xã Háng Lìa là một cô học trò nhỏ nhắn, xinh xắn. Hoa cũng là một học sinh nghèo vượt khó, nhà em ở bản Huổi Sông, xã Háng Lìa, huyện Điện Biên Đông, tỉnh Điện Biên. Khi đến trường em Hoa coi thầy là bố, cô là mẹ, bạn bè là anh, chị em ruột.
Em Hoa là một học sinh ngoan, chăm học, ít nói, nhưng nhận thức nhanh , được thầy giao trọng trách là lớp phó của lớp 1A3. Em Hoa có mái tóc đen óng ả, mỗi sáng sớm hay buổi chiều được thầy chải tóc cho Hoa, hướng dẫn tắm và giặt, chủ yếu thầy giặt cho nhiều. Vì xa nhà, xa bố mẹ đôi khi Hoa tự làm công việc như người lớn: Tự vệ sinh cá nhân, giặt quần áo mỏng, còn áo khoác to thì thầy giặt hộ.
Với không ngừng học tập, không quản đường xá xa xôi, mưa bão em vẫn lặn lội đến trường, từ nhà đến trường hơn 20 km, nhưng vẫn cố gắng đến lớp học với thầy, học cùng bạn bè. Nay em đã thắng được chính bản thân em, em ham muốn học tập là em muốn thoát khỏi cái đói, cái nghèo cứ đeo bám em suốt mấy năm qua, phần nữa em muốn đem cái chữ này cho bố mẹ xem và mang cái bài văn của người Kinh nói rất hay ấy cho gia đình em hưởng thụ, em nghĩ rằng có con chữ nhiều trên đầu và trong tim, em biết nhiều tính toán, hiểu nhiều tiếng phổ thông em sẽ biết làm ăn theo khoa học, tính toán theo thời đại ngày nay là thời kỳ 4.0 thì em sẽ thoát khỏi cảnh mỗi sáng gùi lu cở lên làm nương rẫy từ sáng đến tối mà không được nghỉ, nhiều khi vẫn được ngủ trên nương không sóng điện thoại, không có cái điện thắp sáng để ăn cơm.
Mấy chị họ của Hoa cũng nói vì không học mà lấy chồng sớm, nên phải lấy chồng sớm, đẻ con nhiều, cuộc sống quá khổ, không được mặc áo hoa đẹp, không được xuống chợ chơi. Nhiều khi nghĩ khổ mà đến cái cây lá ngón xanh non, ngọn đỏ tía ấy ăn đi cho xong, do thiếu hiểu biết, trọng nam, khinh nữ, nhưng vì thương bố mẹ sinh mình, muốn nhìn thấy cái nước Việt Nam này từng ngày phát triển, giầy đẹp, nên phải sống và cố sống tốt hơn.
Hoa nhớ lời thầy giáo dạy : “Bác Hồ cũng nói học nhiều cái chữ không bao giờ thừa, chỉ có không học mới thành người dư thừa trong xã hội”. Trên triền đồi kia các anh, chị cắm cúi, lam lũ làm nương cũng chỉ vì coi thường cái chữ, vì không chịu mang cái chữ về nhà, về bản mình nên cuộc sống mới vất vả, gian nan, khổ sở, ăn đói mặc rách, làm quần quật cả ngày cái đói, cái nghèo vẫn đeo bám hằng ngày.
Tôi từng dạy em: “ con đường tốt nhất để trở thành người công dân tốt cho bố mẹ, cho bản làng và cả đất nước Việt Nam là phải học tập thật tốt không màng gian nan, gian khổ, vất vả” . Em từng hứa với tôi: “ Em nhất định phải đi học để thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ thầy ạ”! Tôi thầm chúc cho cô học trò nhỏ đáng yêu sẽ thực hiện được ước mơ đẹp ấy.
Em Giàng Thị Hoa, học sinh lớp 1A3, Trường PTDTBT TH –THCS Tân Lập xã Háng Lìa là một cô học trò nhỏ nhắn, xinh xắn. Hoa cũng là một học sinh nghèo vượt khó, nhà em ở bản Huổi Sông, xã Háng Lìa, huyện Điện Biên Đông, tỉnh Điện Biên. Khi đến trường em Hoa coi thầy là bố, cô là mẹ, bạn bè là anh, chị em ruột.
Em Hoa là một học sinh ngoan, chăm học, ít nói, nhưng nhận thức nhanh , được thầy giao trọng trách là lớp phó của lớp 1A3. Em Hoa có mái tóc đen óng ả, mỗi sáng sớm hay buổi chiều được thầy chải tóc cho Hoa, hướng dẫn tắm và giặt, chủ yếu thầy giặt cho nhiều. Vì xa nhà, xa bố mẹ đôi khi Hoa tự làm công việc như người lớn: Tự vệ sinh cá nhân, giặt quần áo mỏng, còn áo khoác to thì thầy giặt hộ.
Với không ngừng học tập, không quản đường xá xa xôi, mưa bão em vẫn lặn lội đến trường, từ nhà đến trường hơn 20 km, nhưng vẫn cố gắng đến lớp học với thầy, học cùng bạn bè. Nay em đã thắng được chính bản thân em, em ham muốn học tập là em muốn thoát khỏi cái đói, cái nghèo cứ đeo bám em suốt mấy năm qua, phần nữa em muốn đem cái chữ này cho bố mẹ xem và mang cái bài văn của người Kinh nói rất hay ấy cho gia đình em hưởng thụ, em nghĩ rằng có con chữ nhiều trên đầu và trong tim, em biết nhiều tính toán, hiểu nhiều tiếng phổ thông em sẽ biết làm ăn theo khoa học, tính toán theo thời đại ngày nay là thời kỳ 4.0 thì em sẽ thoát khỏi cảnh mỗi sáng gùi lu cở lên làm nương rẫy từ sáng đến tối mà không được nghỉ, nhiều khi vẫn được ngủ trên nương không sóng điện thoại, không có cái điện thắp sáng để ăn cơm.
Mấy chị họ của Hoa cũng nói vì không học mà lấy chồng sớm, nên phải lấy chồng sớm, đẻ con nhiều, cuộc sống quá khổ, không được mặc áo hoa đẹp, không được xuống chợ chơi. Nhiều khi nghĩ khổ mà đến cái cây lá ngón xanh non, ngọn đỏ tía ấy ăn đi cho xong, do thiếu hiểu biết, trọng nam, khinh nữ, nhưng vì thương bố mẹ sinh mình, muốn nhìn thấy cái nước Việt Nam này từng ngày phát triển, giầy đẹp, nên phải sống và cố sống tốt hơn.
Hoa nhớ lời thầy giáo dạy : “Bác Hồ cũng nói học nhiều cái chữ không bao giờ thừa, chỉ có không học mới thành người dư thừa trong xã hội”. Trên triền đồi kia các anh, chị cắm cúi, lam lũ làm nương cũng chỉ vì coi thường cái chữ, vì không chịu mang cái chữ về nhà, về bản mình nên cuộc sống mới vất vả, gian nan, khổ sở, ăn đói mặc rách, làm quần quật cả ngày cái đói, cái nghèo vẫn đeo bám hằng ngày.
Tôi từng dạy em: “ con đường tốt nhất để trở thành người công dân tốt cho bố mẹ, cho bản làng và cả đất nước Việt Nam là phải học tập thật tốt không màng gian nan, gian khổ, vất vả” . Em từng hứa với tôi: “ Em nhất định phải đi học để thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ thầy ạ”! Tôi thầm chúc cho cô học trò nhỏ đáng yêu sẽ thực hiện được ước mơ đẹp ấy.